Home » » Ba của các con

Ba của các con

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016 | 07:15

[Truyen ngan hay - Mưa Lạnh] Ba-người đàn ông ai rổi cũng thần tượng nhất. Ông là một người đàn ông mà bậc con cái nào cũng luôn học tập theo những cách ông dạy bảo. Trong cuộc sống cũng như học tập Ba là người đầu tiên quan tâm. Ba lúc nào cũng lo sợ con cái thiếu thốn, Ba làm việc không quản vất vả chỉ mong lo cho tôi học tập tốt. Họ yêu con người các ông từ cái hình dáng gầy gầy, lam lũ cho đến cái cách giáo dục ông mỗi khi con cái làm sai. Tuy rất cưng chiều con cái nhưng mọi việc làm sai trái hay không tốt ông luôn nhắc nhở nghiêm khắc.


Học lớp 12, tôi ko sở hữu thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. thành thử, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.


Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba bắt tôi đi xe đạp. dòng xe gầy giống ba…


Cuối năm, làm giấy tờ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau lúc đưa cho tôi 1 trăm ngàn, ba hỏi:


- "Có dư đồng nào không con?".


Tôi đáp:


- "Còn dư bốn ngàn ba ạ".


Ba nhắc tiếp:


- "Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe với hư như lần trước thì mang tiền mà sửa".


Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.











Những Đôi Chân


Mới giữa tháng, Kiên đã gởi thư về xin thêm tiền. Ba thở dài xoa đầu đứa con út:


- Thôi, để một thời gian nữa mới tính chuyện tậu xe đạp cho con vậy nhé!


nhưng, cả năm bị thất bát. Anh chị em quang gánh khôn cùng mới lâm thời đủ tiền cho Kiên, nhắc chi tới việc mua một chiếc xe đạp cho đứa con út.


Tết, Kiên đóng bộ thật bảnh về nhà. Ba mẹ và em mừng rạng rỡ ra đón. Kiên toá đôi giầy ra, và chợt nhìn xuống chân: chân ba mẹ nứt nẻ vì công tác nông gia khó nhọc, chân em sần sùi, đen đủi vì bắt buộc lội bộ gần chục cây số tới trường hàng ngày. Chỉ mang chân Kiên trắng hồng.






Con... Trượt Rồi Bố Ạ






Hương ko dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè nặng nhọc, nó ko cầm được nước mắt.






Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.






Bữa cơm tối nay sở hữu cá kho, bố đánh dưới ao lên tuy nhiên nó ăn ko thấy ngon. hình như bố cũng vậy.






- ko đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.






Nó quay lại nhìn bố sở hữu đôi mắt ướt:






- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.


Đêm, nó trăn trở ko ngủ được. vò não bứt tai lắm, mẹ mới chợp mắt buộc phải nó không thích tiếng trở mình của nó làm mẹ tỉnh giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến cho bàn tay nó ram ráp. Nó mường tượng giấc mơ dở dang của mình...


tuy nhiên giả dụ nó đi học thì cha mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc men cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi giả dụ kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó ko muốn mẹ buộc phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. sở hữu nó, mạng sống của mẹ quan yếu hơn toàn bộ mọi việc trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho... đỡ buồn.

Nó nhìn bố khảo sát. Thực ra là nó đang nói giảm thiểu loại điều mà nó nghĩ: bắt buộc đi làm để mang tiền đỡ đần cho bố. Sau 1 hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và các giọt nước mắt. liên hệ của dì nó ở vị trí trọng điểm đô thị, lại là đại lý lớn nên cực kỳ đông khách. Bận bịu sở hữu việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bác mẹ. Cầm những đồng bạc trước hết kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật với ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển đa dạng rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở liên hệ với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- vì sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả 1 sự kiềm nén ghê gớm, cần câu giải đáp của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con... xin lỗi bố... nhưng bố ơi, làm thế nào mà con với thể đi học được khi mẹ đang bệnh? khiến thế nào mà con mang thể để bố riêng lẻ vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, tuy nhiên lúc này con cần buộc phải làm các việc quan trọng hơn. Đợi tới lúc mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau Cả nhà vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.



Đi thi

Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tinh sương chở chị đi trên loại xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, tuần tự đến anh Ba rồi cô Ú t – cấp II, cấp III, tú tài, đại học – Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.


… Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.

Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”

Sống chung sở hữu 1 ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện ko dễ. Ông hay than phiền, hỏi các câu không đúng khi và không đồng ý những món ăn nhu yếu. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đấy, là chỉ huy trong quân đội... ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi hiểu ông là người rẻ, tuy nhiên có cảm giác ông sống vì lý trí nhiều hơn tình cảm, thiếu sự thông cảm.


bữa nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, 1 lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ nản chí rách sở hữu từ Việt Nam sang. Tôi nhẹ nhàng:


-Bố phải thay bộ đồ con tậu hôm trước, bộ áo quần này cũ quá.


-Nhưng bố muốn mặc bộ này!


-Nhưng mặc như thế tới chỗ đông người cực kỳ kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không coi sóc bố.


Ông già buồn rầu, lập lại:


-Bố muốn bộ xống áo này lắm.


Tôi cũng cương quyết:


-Bố phải thay ngay kẻo trễ, con ko thấy sở hữu lý do gì để bố thích nó.


Ông già giải đáp vô cùng gọn gàng, thật tâm, lâu nay ít lúc nào tôi thấy ông sáng láng như vậy:


-Chính mẹ đã tặng bố bộ xống áo này để mặc ngày kỷ niệm thành thân. khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ xống áo này. Ngày giao mẹ con ra nghĩa địa bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui sở hữu nhiều cảm xúc lúc mặc nó.


Nước mắt ông già hoen trên mi, lăn xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và khôn xiết bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và sở hữu lý hơn tôi nghĩ.






Câu Chuyện Trái Tim


“Gửi đàn bà yêu của bố, ví như con đang đọc bức thư này, điều ấy với tức là toàn bộ chuyện đã diễn ra phải chăng đẹp đúng như các gì bố kể có con. Con từng hỏi bố sẽ tặng gì cho con nhân dịp sinh nhật 15 tuổi. lúc ấy bố chưa nghĩ ra tuy nhiên giờ bố đã hiểu. Món quà sinh nhật cho con là TRÁI TIM của bố”.






Ngọn nến không cháy


Trong đô thị nọ mang hai cha con sống sở hữu nhau cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc. một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá khổ đau, tuyệt vọng, quay lưng lại có hầu hết người khác. Ông chẳng tha thiết gì có cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.


1 hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy 1 giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. đa số ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé đấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.


Ông tiến lại sắp và hỏi con rằng: "Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đáp rằng: "Con đã cố lắm tuy nhiên không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những giọt nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".


tới ấy thì người cha choàng thức giấc. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người kế bên bởi ông không thích các giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.


Nước mắt chỉ với thể trâm dịu phần nào chứ chẳng thể khiến cho tan biến hoàn toàn nỗi mất mát to lao. hẵng cứ khóc lúc bạn nên, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi bên cạnh kia, đâu ấy, ở 1 nơi nào đấy, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.






Tô mì


Vào 1 buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách vô cùng đặc trưng, 1 người cha và một người con. đặc thù là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi kế bên cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, áo quần lộ rõ vẻ nghèo túng, tuy nhiên từ khuôn mặt, ánh mắt cậu lại toát lên nét của người sở hữu học, hình như cậu vẫn đang là học trò..


Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nhắc lớn. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi xua ra dấu, chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, kể siêu nhỏ, chỉ làm cho 1 bát mì cho thịt bò, bát kia không cần làm thịt chỉ phải rắc chút hành là được. Tôi chợt biết, cậu ta gọi to là cố tình để cho người cha nghe tuy nhiên thực ra ko đủ tiền tuy nhiên lại không thích cho cha biết.


Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì sở hữu làm thịt trước mặt cha: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha kỹ càng kẻo nóng đó ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha ko vội ăn ngay, ông cầm đũa lò mò đưa qua giao lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng làm thịt, vội vàng bỏ miếng giết mổ vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một tẹo, ăn no rồi học hành chăm chỉ, gần thi rẻ nghiệp rồi." Người cha kể mang giọng nhân từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, tuy nhiên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười rét mướt. Điều khiến tôi ngạc nhiên đó là, chiếc cậu con trai đấy không phải cản trở việc cha gắp giết mổ cho mình, mà cứ lặng như thóc đón nhận miếng giết từ bát của cha, rồi lại lặng thầm gắp miếng làm thịt đấy trả về.


Cứ lặp đi lặp lại như vậy, như giết thịt trong bát của người cha đa dạng lắm, gắp mãi vẫn còn. "Cái quán này thật tử tế quá, 1 bát mì mà biết bao nhiêu là làm thịt." Ông lão cảm động nói. Tôi là chứng kiến một đôi miếng giết mỏng te được gấp qua gắp lại giữa hai tô mì của cha con. Được 1 lúc người con nói: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không hiểu để vào đâu rồi ra này."


"Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng sở hữu chất bổ lắm đó."


Hành động và lời nói của hai cha con đã làm cho chúng tôi siêu xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, âm thầm nhìn hai cha con họ. Vừa lúc ấy, do bà chủ bảo, cậu Trương đầu bếp có lên một đĩa giết thịt bò vừa thái đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngửng đầu tròn mắt vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải? Chúng tôi không gọi giết thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa giết mổ này là quà biếu người mua." Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.


Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha.Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt theo hai cha con rời quán. Mãi khi tôi thu bát đĩa mới khám phá ra dưới đáy bát của cậu con trai những tờ giấy bạc đúng giá tiền tài 1 đĩa giết thịt bò, được ghi trên bảng giá của địa chỉ. Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nhắc lên lời, mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng.


Sưu Tầm

>> Xem thêm:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét