Home » » Bức thư cảm động con gái viết cho mẹ đã ra đi mãi mãi

Bức thư cảm động con gái viết cho mẹ đã ra đi mãi mãi

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016 | 04:06

Con đang ngồi nơi này, nơi không còn có mẹ nữa. Mẹ đã ra đi, mẹ đang sống ở một thế giới khác xa con. Con gái rất nhớ mẹ, nhớ những ngày tháng hai mẹ vẫn còn bên nhau. Con gái nhớ mẹ, nhớ da diết, sẽ không có ai để con nhổ tóc sâu, tâm sự chuyện tình cảm của con. Từng giây từng phút, từng giờ, từng ngày và cả cuộc đời con gái không bao giờ quên được mẹ. Mẹ yêu của con.

>> Xem thêm: truyện ngắn hay


Con từng nghĩ rằng mình thật bất hiếu vì chưa khiến được gì cho mẹ nhưng mẹ đã rời xa con mãi mãi. có mẹ, mọi thứ quanh đó con thật đẹp, mẹ ơi! Từ lúc mẹ đi, mọi việc bên cạnh con vẫn vậy, tuy nhiên với con khác lạ cực kỳ.

Mẹ của con phải chăng bụng, phúc hậu và được mọi người yêu thương. Con thấy mình thật may mắn lúc được tạo ra để khiến cho con gái của mẹ. thời kì 13 năm ở bên mẹ là khoảng trời đẹp nhất đời con. hiện nay, mẹ đã đi xa lắm rồi, xa con các 5 năm. Mẹ hiểu con nghĩ gì không? Con chỉ nghĩ mẹ đi du lịch tới 1 nơi xa thôi, một ngày mẹ sẽ trở về có con. Mỗi lần nghĩ như vậy, lòng con thôi không còn buồn nữa, con cũng thôi không còn khóc.

Năm năm trôi qua không với mẹ quanh đó, con đã vấp ngã hầu hết lần rồi tự bản thân đứng lên, chẳng ai đỡ con dậy. đa dạng khi con nhớ mẹ tới phát khóc. đa dạng lúc con ức, con oan tuy nhiên chẳng hiểu tâm sự cùng ai vì mẹ đâu mang ở đây.

Ngày mẹ còn, mẹ căn dặn, khuyên bảo con hầu hết điều, thế mà mẹ chỉ đi xa một tẹo, con đã lúng túng và quên hết lời mẹ dặn. Con lại mềm yếu, dễ tin người và luôn xem mọi người kế bên đều rẻ như mẹ. Còn họ chẳng phải chăng mang con như mẹ mà chỉ làm cho thương tổn con sâu sắc đẹp. Con vô cùng đau, đau lắm mẹ ơi!
Con nghĩ rằng mình cần thật mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân, ko để bị thiên hạ ức hiếp. tuy nhiên con chỉ mạnh mẽ được 1 khi lại đáng thương, lại sợ, lại khóc, lại uất ức. Con thấy mình thật vô dụng. Con chỉ ước mỗi sáng sở hữu mẹ đưa đến lớp, sở hữu mẹ phía trước là bờ vai chắc chắn để con dựa vào và ấp ủ thật chặt. Điều ước của con luôn luôn là được gặp mẹ, thấy mẹ cười vui, nhưng thật khó.

Con ghét tai nạn liên lạc vì nó đã cướp mẹ khỏi vòng tay của con. nhắc từ ngày định mệnh, con và mẹ đã vĩnh viễn không còn được gặp nhau. Con ko hiểu mình đã vượt qua mọi việc như thế nào, nhưng mẹ chính là người đã cho con sức mạnh để vững bước đi. Con từng nghĩ, có nên hận người đã cướp mất mẹ khỏi vòng tay hay ko. Thế rồi con nhận ra, thù hận ko làm việc được gì, chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn. Con đã ko hận, ko giận, không oán trách, chỉ cảm thấy ông trời ko công bằng có mình.


Con ước ba cũng yêu thương, lo âu con như mẹ, nhưng con ko ngờ rằng ba cũng rời bỏ con. lúc đó, con chỉ biết khóc, ước gì mẹ ở đây. Con từng với nghĩ suy thật bi quan, mong muốn rời bỏ thế giới này nhưng con đã ko làm vậy. Con biết giả dụ con hành động nông nổi sẽ bất hiếu sở hữu mẹ, khiến cho mẹ đau lòng lắm.

Con chỉ hiểu cố gắng hết sức để học hành chăm chỉ sở hữu mong ước mẹ trên cao sẽ hạnh phúc khi thấy con học giỏi, chăm ngoan. Suốt 9 năm cấp 1 và 2, con đều là học trò nhiều năm kinh nghiệm. Sang cấp 3, con khởi đầu đam mê chơi, bỏ bê việc học bởi con bắt đầu chán ghét cuộc sống, con từng tậu tới mẫu chết để đánh tháo. lúc ấy, con chỉ nghĩ rằng con thích gặp ba, chỉ với bí quyết này ba mới về có con.

rốt cục, ba về thật, mẹ ạ! Ba đưa con đến bệnh viện. Con cảm nhận ba buồn lắm, bà ngoại cũng buồn. Con hiểu mình đã tậu phương pháp giải thoát thật ngu ngốc, nhưng ít ra con đã được gặp ba sau một thời gian cực kỳ dài. Thế tuy nhiên ba lại đi, khi đấy con hiểu rằng ba cũng nên 1 cuộc sống riêng.

Con nhớ mẹ từng vô cùng thích thấy con mặc áo dài trắng đến trường tuy nhiên mãi mãi mẹ vẫn ko bao giờ với thể nhìn thấy được. Ngày trước tiên con mặc áo dài và đứng trước gương, con nghĩ đến mẹ... rồi con khóc, giá như mẹ vẫn còn đây. Con vẫn đi học vì con biết ấy là điều duy nhất mẹ mong muốn ở con. rộng rãi khi, con muốn buông xuôi mọi tuy nhiên vì mẹ, con đã tự đứng lên sau các vấp ngã của thế cục. Lần trước nhất, con đã không cần mẹ buộc phải đỡ con dậy. Con lớn rồi, mẹ ơi!

đa dạng khi, con cũng cảm thấy động lòng khi nhìn bạn bè với ba, với mẹ bởi nhìn họ hạnh phúc hiểu bao. nhưng rồi con mĩm cười vì căn số của con là như vậy, trường hợp con ko bước lên phía trước, con mãi mãi chỉ là kẻ đứng sau mọi người.

Năm nay con cũng thấp nghiệp phổ quát và đỗ đại học sở hữu ngành Sư phạm măng non. Con hứa hẹn mang mẹ con nhất quyết sẽ là 1 cô giáo rẻ, mẹ hãy tin ở con, mẹ nhé! đàn bà của mẹ đã lớn rồi, mẹ đừng lo âu cho con phổ biến nữa.

5 năm qua, con đã ko còn trách ba vì ba mãi mãi là ba của con. Dù ba mang như thế nào đi chăng nữa, ba cũng là người đã cho con cuộc sống này.
đàn bà nhớ mẹ lắm! Con thích biết giờ mẹ đang ở đâu, khiến cho gì, có nhớ con không? Còn con nơi này, từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây trôi qua luôn nghĩ về mẹ.
>> Xem thêm:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét